Phương châm của HUE luôn là “Con người giúp đỡ con người”, và trong nhiều năm qua tôi luôn ghi nhớ điều đó. Tôi luôn cố gắng trở thành người “hữu ích” ở nhà, ở trường học, nơi làm việc, và thậm chí trong nhóm bạn bè của mình. Tôi luôn sẵn lòng giúp đỡ khi cần, thậm chí giúp đỡ tới khi kiệt sức, hoặc như bây giờ chúng ta thường nói là “giúp hết mình”. Tôi đang sử dụng thiền như một cách giải tỏa căng thẳng để “giúp ích” nhiều hơn.
Tôi nhận ra rằng “Con người giúp đỡ con người, không CHỈ là hành động phục vụ cộng đồng, quyên góp, hay chia sẻ một bờ vai khi ai đó cần. Ở đây chủ yếu là giúp các linh hồn trong thế giới tâm linh, thông qua áp dụng các phương pháp. Ngoài ra, giúp đỡ một ai đó trong thế giới vật chất, cũng ít nhiều bồi đắp CÁI TÔI của mình. Đón nhận và tận hưởng sự công nhận sau khi làm một điều gì đó dường như là ích kỷ, một phần ích kỷ của tôi. Vị tha là trở thành một người lính vô danh và giúp cho mọi người khi cần, vì lợi ích của tất cả thông qua phương pháp ứng dụng HUE của bạn, đó là cách tốt nhất để trở thành một người không ích kỷ.
Mặc dù rất khó để thừa nhận, nhưng tôi rất sợ cái mới. Tôi kỳ vọng vào những gì tôi có thể thấy thay vì tập trung vào bức tranh lớn hơn. Tôi thà đăng ký dọn dẹp bãi biển và phàn nàn cả ngày về thời tiết hay tổ chức sự kiện, còn hơn chỉ đơn giản là áp dụng kỹ thuật của tôi với những mục đích tích cực cho sự tiến bộ của nhân loại. Điều tôi không nhận ra lúc đó là khi có những suy nghĩ tiêu cực trong khi cố gắng giúp đỡ, tôi đang làm hại nhiều hơn lợi. Liên tục có những suy nghĩ tiêu cực tự động trong đầu (ANT), nó sẽ nhân rộng và ảnh hưởng toàn nhân loại. Điều đáng ra tôi nên làm là tư duy tích cực hơn và áp dụng liên tục để nhân lên sự tích cực. Chỉ khi đó Con người mới thực sự giúp đỡ con người.